(Thethaovanhoa.vn) - Man City bây giờ có thể là một trong những đội bóng có tiềm lực tài chính mạnh nhất thế giới và cũng là một trong những tên tuổi hàng đầu của Premier League nhưng 20 năm trước, họ vật vờ ở hạng 3. Thậm chí, họ có thể đã chìm xuống thấp hơn.
Lịch sử bóng đá Anh đã được chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc sinh tử. Điều gì sẽ xảy ra nếu trọng tài người Azerbaijan là Tofiq Bahramov phất cờ báo hiệu “không có bàn thắng” vào năm 1966? Điều gì sẽ xảy ra nếu Stuart Pearce thực hiện quả phạt 11m kiểu Panenka qua người Bodo Illgner tại Italia 90? Điều gì sẽ xảy ra nếu Mark Robins không ghi bàn trong trận gặp Nottingham Forest năm 1990 và MU sa thải Alex Ferguson?
Tất cả những kịch bản này sẽ dẫn đến một thế giới thể thao rất khác, khi những hiệu ứng cánh bướm không thể biết được mở ra. Tuy nhiên, một vài khoảnh khắc có thể tạo ra sự khác biệt lớn hơn cho câu chuyện tại Wembley vào ngày 30/5/1999.
Ở phút 94 và Man City bị dẫn 2-1 trước Gillingham trong trận chung kết Play-off giải hạng 2 thì bóng được chuyền dài về phía Paul Dickov. Tiền đạo người Scotland ghi bàn gỡ hòa và Gillingham sụp đổ trong loạt đá luân lưu.
Vũ trụ đảo lộn
Thế nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Dickov không gỡ hòa?
“Man City là một mớ lộn xộn”, Joe Royle, HLV của Man City chia sẻ. “Tôi thực sự không thể biết những gì sẽ xảy ra với CLB nếu chúng tôi không thoát khỏi hạng 2 ngay lập tức. Tôi không tin rằng họ sẽ ở đó trong năm sau”.
Nói cách khác: Không có bàn thắng gỡ hòa muộn của Dickov hay những cú cứu bóng của Weaver trong loạt sút luân lưu, có thể phá sản và không có Man City. Dĩ nhiên là chắc chắn không có sự hồi sinh nhanh chóng, không có Sheikh Mansour, không có “AGUEROOOO!”, và không có kỉ lục nào bị phá vỡ ở Premier League mùa giải 2018-19.
Đúng là thời gian làm mọi thứ thay đổi thật nhanh. Tháng 4/2018, Man City là đội bóng mạnh nhất của Anh cả về chuyên môn lẫn tiền bạc. Thế nhưng, ngược thời gian về 20 năm, vào tháng 4/1998, họ ở một cấp độ không thể thấp hơn.
Trong trận đấu áp chót của Division One, trước QPR trên sân Maine Road, Man City chỉ có được tỉ số hòa 2-2. Vì thế, trận thắng Stoke 5-2 ở vòng đấu cuối cùng là không đủ giúp họ tránh rơi xuống hạng 3 lần đầu tiên trong lịch sử. Hệ quả không chỉ có Chủ tịch Francis Lee từ chức mà một loạt cầu thủ cũng đã rời Maine Road như Uwe Rosler, Georgi Kinkladze, Paul Beesley, David Morley, Martin Phillips, Scott Hiley, Ian Brightwell, Kit Symons và Nigel Clough. Những người đến có Daniel Tiatto, Ian Bishop và cầu thủ trẻ Daniel Allsopp.
Theo Royle, ông có những cầu thủ trẻ có thể giúp Man City xoay chuyển được tình hình vào lúc đó. Mặc dù vậy thì đến Giáng sinh, Man City đã rơi xuống vị trí thứ 12. Ở Maine Road, số người xem đến sân chỉ khoảng 3.000 và Man City lúc này chẳng khác gì một đội bóng nghiệp dư với vô số vấn đề.
Hồi sinh từ đổ nát
Royle nhận thấy đội hình của ông cần được làm mới. Lee Bradbury bị đẩy đi, trong khi Michael Branch đến từ Everton theo hợp đồng cho mượn. Thế nhưng, chính bản hợp đồng của Andy Morrison từ Huddersfield và Terry Cooke, được cho mượn từ MU, đã xoay chuyển mùa giải.
Morrison chính xác là những gì Man City cần. “Andy đã thay đổi mùa giải của chúng tôi, mặc dù anh ấy có cái đầu gối quá tệ”, Royle nói. “Chúng tôi rất cần một thủ lĩnh. Anh ấy kiểm soát phòng thay đồ bằng cái uy của mình”. Trong khi đó, Cooke mang đến sự sáng tạo, Bishop đưa tới sự ổn đinh, và Weaver không thể bị đánh bại giữa khung thành. Trên hàng công, sự phối hợp giữa Paul Dickov và Shaun Goater đã mang lại hiệu quả tuyệt vời.
Nhờ đó, sau thất bại 1-2 tại York, với việc Man City chỉ hơn 11 điểm so với khu vực xuống hạng, mọi thứ cuối cùng đã bắt đầu thay đổi. Bước ngoặt là trận đấu trên sân nhà với đội bóng dẫn đầu giải đấu là Stoke vào cuối tháng 12. Man City thắng 2-1 và trải qua 11 trận bất bại sau đó.
Đến vòng đấu cuối cùng, đội bóng của Royle đánh bại York 4-0 để giành vị trí thứ 3 và đặt một vé vào bán kết play-off với Wigan. Một lần nữa, may mắn đóng một vai trò. Họ hòa 1-1 ở Springfield Park và thắng 1-0 tại Maine Road sau khi tránh được một quả phạt đền và Goater ghi bàn bằng tình huống để bóng chạm tay. Man City đã đến Wembley.
Thú vị là 4 ngày sau khoảnh khắc MU ngược dòng ở Barcelona để hoàn tất cú ăn ba, Man City cũng tạo nên một trong những trận đấu kịch tính của bóng đá Anh. Nỗ lực ở phút 81 của Carl Asaba và Rob Taylor ghi bàn sau đó 5 phút tưởng như đã giúp Gillingham giành chiến thắng, còn Man City phải chấp nhận một mùa giải nữa ở hạng 3. Thế rồi Dickov ghi bàn và những gì còn lại đã được nói ở trên.
Không sai khi Weaver nói rằng “Tôi cho rằng chúng tôi đã đóng một vai trò trong việc giúp Man City có được một vị trí như ngày hôm nay. Đó là giai đoạn đầu trong sự nghiệp của tôi và tôi không nghĩ ý nghĩa của trận đấu ngày hôm đó lớn như thế nào. Thế nhưng, mỗi khi tôi đến Manchester, mọi người đều muốn nói về trận đấu đấy. Và chiếc áo của tôi từ Wembley đang nằm ở nhà của bố mẹ tôi, phía trên cầu thang. Khi tôi về nhà, tôi nghĩ về trận đấu đó”.
Quan trọng không kém, sau 20 năm, Man City giờ đã thoát khỏi cái bóng của người láng giềng MU. Ít nhất là vậy.
Sau khi lên Division One năm 1999, Man City lên chơi ở Premier League năm 2000 nhờ đứng thứ 2 tại Division One. Đến mùa giải 2001-02, họ lại rớt hạng nhưng trở lại Premier League ngay sau đó và thi đấu ở giải cho đến nay. Nhờ sự có mặt của Sheikh Mansour, họ vươn lên thứ 5 ở mùa giải 2009-10, rồi thứ 3 ở mùa giải 2010-11 trước khi vô địch Premier League lần đầu tiên vào mùa giải 2011-12. Sau đó, Man City có thêm 3 danh hiệu Premier League nữa vào các năm 2014, 2018 và 2019. |
Mạnh Hào
Tags