Gặp nhau giữa Italy thơ mộng

Chủ nhật, 01/10/2017 09:00 GMT+7

Google News

(Thethaovanhoa.vn) - Một cuộc gặp gỡ vô tình giữa trời Tây xa xôi, tưởng chừng chẳng để lại điều gì mà hóa ra cứu dỗi được những tâm hồn hoang hoải.

Nếu mùa thu Hà Nội khiến người ta buồn đến nao lòng, thì ở một nơi khác mùa thu lại khiến tâm trạng bồi hồi khó tả.

Những nhớ nhung vụn vặt, những lãng mạn ngọt ngào, những nỗi niềm gửi vào khung cảnh làm người ta say đắm ngẩn ngơ. Tất cả được giấu đằng sau bức tranh ở Italia mùa thu đổ lá.

Mọi người thường nghĩ rằng đi du học hay sang định cư ở nước khác đều tốt hơn là ở Việt Nam. Nhưng thật ra chẳng có nơi nào dễ chịu bằng nhà mình cả.

Chú thích ảnh
Có một nỗi nhớ da diết đủ sâu tới tận đáy lòng

Làm gì có ai đi xa mà không nhớ về nơi mình đã được sinh ra và lớn lên. Đó là còn chưa kể tới việc luôn thấy cô đơn giữa thế giới không gia đình, không bạn bè thân thiết.

Cuộc sống của một du học sinh không phải như mọi người nghĩ, chỉ có học và đi chơi đây đó.

Cũng may ở Italia có nhiều cảnh đẹp, con người lại thân thiện nên cũng đỡ phần nào những buồn phiền trong lòng một cô gái trẻ.

Mỗi khi thu về tôi sẽ bớt chút thời gian cuối tuần để tới các nông trại hái nho. Nếu đã từng một lần thưởng thức loại quả này ở đây, chắc chắn bạn sẽ không muốn ăn nho ở nơi khác nữa.

Năm nay, tôi chọn một nông trại ở vùng ngoại ô xa trung tâm thành phố để tránh hẳn sự ồn ào.

Thời tiết ở đây quả thật rất dễ chịu, những chùm nho căng mọng trước mắt chỉ muốn được ăn ngay. Nhưng quy tắc ở chỗ này là, không được ăn uống khi đang hái quả.

Tôi đang mải tìm những chùm nho chín, liền va phải một người sau lưng. Lập tức quay lại xem ai mà vô ý đến vậy, làm tôi đánh rơi mất chùm nho đỏ.

Chú thích ảnh
Có một nỗi nhớ da diết đủ sâu tới tận đáy lòng

Khoảnh khắc đó chỉ có đôi mắt xanh biếc nằm trọn trong trái tim.

Anh ta vội vàng xin lỗi, rồi đưa cho tôi chùm nho to nhất trong rổ anh ta. Nhặt chùm nho bị rơi lên, tôi nháy mắt tinh nghịch mời người đó ăn cùng.

Hoàng hôn dần buông xuống tôi và anh ta cùng nhau trở về, hai rổ nho đầy ắp quả và chúng tôi sẽ giấu ông chủ trang trại bí mật chùm nho bị rơi.

Đêm đó tôi và anh ta ngồi dưới bãi cỏ rộng thênh thang mà ngắm nhìn sao trời, ly rượu vang ủ hàng chục năm làm má tôi hồng hây hây.

Tôi kể anh ta nghe về cuộc sống của mình, về nỗi nhớ gia đình và Hà Nội. Tôi dự định khi nào ra trường sẽ lập tức về Việt Nam.

Anh ta chăm chú nghe tôi nói thi thoảng lại nở nụ cười hiền lành, anh ta hỏi tại sao tôi không muốn ở lại quên hương xinh đẹp của anh ta.

Tôi liền trả lời, chắc sẽ phải chờ xem có ai níu được bước chân tôi lại không đã.

Nếu chúng ta có thể gặp lại

Nếu chúng ta có thể gặp lại

Ai cũng đã từng ít nhất một lần mong thời gian trở lại. Bởi vì có những người chúng ta chỉ có thể gặp họ ở trong quá khứ.

Anh ta hơn tôi năm tuổi nhưng lại mắc bệnh khó chữa nên không muốn yêu.

Bắt họ chịu đựng nỗi đau tâm hồn còn khổ hơn là nỗi đau thể xác của anh ta.

Chú thích ảnh
Gặp nhau giữa Italy thơ mộng

Trên đời bây giờ còn mấy người được như chàng trai đang ngồi cạnh tôi, bỗng nhiên tôi thấy cảm thông sâu sắc với những gì anh ta đang phải chịu.

Khi bình minh thức giấc, những tia nắng đầu tiên làm tôi khó khăn mở mắt. Tôi nhớ lại đêm qua, hình như mình đã say và được người mới quen bế về phòng.

Tôi chào ông chủ trang trại để ra về, ông ấy bảo anh chàng hôm qua đã đi từ sáng sớm, và nhường cả phần nho của anh ta cho tôi.

Đôi mắt xanh biếc màu nước biển, làm tôi bứt rứt khi trở về.

Một tháng sau khi lễ hội nông sản diễn ra, tôi thích thú tới xem các mặt hàng ở đó, biết chắc sẽ có món nho ưa thích nên nhất định không thể bỏ qua.

Giữa những thực khách đông đúc qua lại, tôi bắt gặp đôi mắt xanh màu trời đang nhìn tôi đắm đuối.

Italy mùa thu thơ mộng – những trái tim cô đơn tìm thấy nhau.

Khổng Giang

 

Đọc thêm
  • Xem thêm  ›