(Thethaovanhoa.vn) - Ai cũng đã từng ít nhất một lần mong thời gian trở lại. Bởi vì có những người chúng ta chỉ có thể gặp họ ở trong quá khứ.
- Chung quần chung áo chứ chung gì người yêu
- 4 điều giúp bạn ngừng ghen tuông với quá khứ người yêu
- Trọn đời yêu anh
Nếu ngày đó chỉ cần làm sai một ý trong bài thi đại học thôi, thì có lẽ chúng ta đã chẳng thể quen biết nhau.
Những ngày trời đất chuyển mình từ hạ sang thu, thời tiết cũng trở nên đỏng đảnh khó chịu hơn hẳn. Rõ đang nắng mà có thể làm cơn mưa ập xuống ngay được.
Tôi vội vàng chạy vào hiên nhà ven đường trú mưa, đưa tay ra hứng từng giọt tí tách. Tôi miên man nhớ về một miền kí ức trôi xa.
Không biết giờ này người đó đang ở đâu? Làm gì? Có còn hay dầm mưa mỗi khi thời tiết thay đổi.
Ngày đó khi tôi còn là cô sinh viên đại học, đã có một mối tình thật đẹp nhưng mãi không được nói ra. Đến lúc này vẫn không đủ dũng cảm mà một lần bày tỏ.
Tôi không phải người Hà Nội, gia cảnh cũng bình thường, ngoại hình không có gì nổi trội. Tôi chỉ đặc biệt hơn những người khác vì có một trái tim dễ rung cảm và đầy yêu thương.
Chúng tôi gặp nhau hết sức tình cờ, cậu ta chưa từng một lần để ý đến tôi nhưng tôi lại luôn ngóng tìm một hình bóng quen thuộc trên sân trường.
Bốn năm đại học nếu nói dài thì là dài mà nếu cho là ngắn thì cũng không sai. Bởi vì đây là quãng thời gian đẹp nhất đời người mà lại trôi qua nhanh chóng.
Hãy có một tình yêu thật đẹp tại thời điểm này. Tình yêu của tôi không hoàn toàn như vậy, nhưng tôi thấy hài lòng với lựa chọn của mình.
Tôi thích thầm cậu bạn nhưng không nói ra cho cậu ta biết suốt bốn năm. Vì tôi mặc cảm do mình không đặc biệt, không phải người Hà Nội, còn cậu ta đi tới đâu sẽ thu hút mọi ánh nhìn, ít ra là tôi cảm thấy như vậy.
Những quan tâm thầm lặng của một cô gái ở cái tuổi đó, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy mình rất đáng ngưỡng mộ.
Hàng ngày gọi cậu ta dậy đi học, hàng đêm nhắn tin nhắc ngủ sớm. Tôi may mắn vì vẫn được cậu ta nhắn tin lại dù không biết là ai. Điều đó càng khiến tôi hi vọng.
Rồi chúng tôi hẹn nhau đi xem phim, lúc đó cậu ta sẽ biết tôi là ai. Nhưng sao tình tiết giống trong truyện quá, ngày hôm đó mình tôi đứng chờ ở rạp và lủi thủi ra về.
Tôi đã rơi nước mắt khi thấy facebook cậu ta cập nhật ảnh quay lại với người yêu cũ. Có thể nhắn cho tôi một tin để tôi không đứng đó chờ đợi mà.
Nhưng tôi không hề trách cứ, vì tôi cũng sẽ không đi gặp một người mà mình chẳng biết là ai.
Tôi vẫn chỉ lặng lẽ theo dõi nhìn cậu ta yêu hết người này đến người khác. Hàng năm tôi vẫn không quên sinh nhật cậu ta mà chúc mừng. Mùa đông khi chúng tôi học năm ba, tôi thường xuyên gặp cậu ta hơn, những lần vô tình lướt qua nhau, tim tôi lại run lên.
Năm ấy mưa cũng nhiều như bây giờ, nhưng cậu ta chẳng bao giờ chịu mặc áo mưa. Tôi vẫn thường ra ngoài xe mua áo mưa và để lên xe cậu ta. Mặc dù sau đó tôi sẽ ướt sũng nhưng tôi vẫn thấy vui.
Ngày tốt nghiệp đại học tôi đã soạn một tin nhắn thật dài định gửi đi, nhưng cuối cùng tất cả đã được giữ lại hết trong lòng.
Tôi đã rất lo sợ ngày này xảy ra vì bước chân ra khỏi cánh cổng đại học tôi không biết khi nào mới có thể gặp lại. Và đúng là từ ngày đó dù chỉ vô tình tôi cũng chưa gặp cậu ta.
Nhưng nếu gặp lại nhau trên đường đời tôi mong cậu ấy sẽ vẫn nhớ tôi, và tôi có thể nói một lời mà bấy lâu vẫn giữ trong lòng: “Tôi đã thầm thích cậu suốt bốn năm đại học”.
Khổng Giang
Tags