Bạn đã bao giờ thắc mắc khách sạn tồi tệ nhất ở một thành phố như New York trông thế nào chưa?
Cây viết Laura Casao của tờ Insider mới đây đã có một trải nghiệm dở khóc dở cười khi mạnh dạn thử ở trong căn phòng được đánh giá tồi tệ nhất New York một đêm xem nó ra sao.
Laura đã biết trước đặt phòng một khách sạn bình dân giá rẻ ở thành phố đắt đỏ top đầu thế giới thì đâu thể trông chờ gì nhiều. Vấn đề ở chỗ, đây là khách sạn bị đánh giá tồi tệ nhất trên Google, với vỏn vẹn 2,3 sao thôi - một căn phòng giá rẻ ở đây liệu sẽ như nào?
Khách sạn này là Bowery Grand. Ngoài phòng Laura ở có giá 95 USD (2,2 triệu đồng), còn có lựa chọn rẻ hơn ở mức giá 53 USD/đêm (1,2 triệu đồng). Không có gì ngạc nhiên khi đây là một trong những khách sạn rẻ nhất "quả táo lớn".
Khách sạn Bowery Grand nằm ở khu Hạ Manhattan của thành phố, gần một số khu tấp nập như Phố Tàu, Phố Italy.
Theo Laura, Bowery Grand có 30 phòng trên 4 mặt sàn. Khách sạn có điều hòa, nhưng chỉ gồm 3 loại phòng là phòng dorm cho nam giới, phòng riêng với giường đôi và phòng riêng có giường đơn. Đáng chú ý, không phòng nào có nhà vệ sinh riêng.
Đánh giá của những người từng ở tạo cảm giác hoang mang
Lướt một vòng qua các review online về khách sạn, Laura để ý có một người từng ở đây tháng 11/2022 kể rằng nó rất bừa bộn và thậm chí không có giấy vệ sinh.
Một số người khác thì chứng kiến "hàng đàn ruồi cống", còn phòng ốc "như cái chuồng". Laura lưu lại khách sạn vào một đêm thứ hai tháng 12 năm ngoái, trong phòng đơn với mức giá 95 USD.
Vừa mới đến, khách sạn đã không để lại ấn tượng tốt đẹp gì khi biển hiệu bị cản tầm nhìn bởi giàn giáo bên dưới
Cửa vào thì dán tờ giấy ghi "Tư gia, không xâm nhập" nhưng được ký với dòng chữ "Grand Hotel".
Sau khi khó khăn tìm ra lối vào, Laura mở cửa ra và thấy trước mặt một hành lang hẹp và cầu thang bộ duy nhất. Rõ ràng là khách sạn này còn không hề có thang máy.
Lối lên càng khiến khách thêm hoang mang không hiểu mình đã tới đúng chưa, khi không hề có biển hiệu hướng dẫn nào. Mặt chiếu nghỉ và tường thì bẩn thỉu, nhiều chỗ còn bị thiếu gạch lát.
Sau khi lên hết cầu thang, khách nghỉ đối diện một quầy tiếp tân trông như chốt kiểm dịch, với tấm kính dày che kín và vô số giấy tờ.
Ngoài mấy thùng rác xung quanh, khu vực lễ tân không hề có trang trí, nội thất hay thậm chí là ghế ngồi.
Khách sạn "1 sao" này sau đó yêu cầu Laura phải đặt cọc 20 USD trước khi được nhận phòng. Cô được đưa cho một chìa khóa vật lý, rồi, bất ngờ hơn, người lễ tân xé khoảng hơn 1m giấy vệ sinh đưa cho cô sử dụng nếu muốn dùng nhà vệ sinh chung.
Hành lang về phòng cách đó không xa, được thắp sáng một cách hà tiện và hẹp đến mức vừa đủ cho 2 người tránh nhau.
Cửa phòng không được khóa sẵn. Laura mở cửa ra và thấy trước mặt là căn phòng mình sẽ nghỉ chân hôm nay.
Gọi là phòng kể ra cũng hơi "nương tay", bởi không gian này ngoài chiếc giường cô độc, một cái kệ tủ và những bức tường ốp trơn nhẵn thì chẳng còn gì cả.
Diện tích của nó có lẽ chỉ bằng một tủ quần áo loại to.
Vừa không có cửa sổ, vừa chật hẹp và trơ trọi, căn phòng này được Laura ví với căn phòng dưới chân cầu thang của Harry Potter - có điều còn kém ấm cúng hơn nhiều.
Dựa vào chiều dài của giường là hơn 1m8, có lẽ căn phòng chỉ rộng đâu đó 3m.
Ngoài chiếc giường đôi khiêm tốn, căn phòng có thêm một thùng rác nhỏ và kệ chân giường.
Cái kệ này thiếu mất ngăn kéo ở dưới cùng và mặt hỏng bị quay vào tường như một bí mật cần phải ẩn sâu.
Chiếc giường có đệm trắng và gối, nhưng thiếu ga trải.
Thêm vào đó, khách sạn cung cấp thêm một chiếc chăn với màu nào đó lai giữa nâu và vàng, cùng chiếc khăn khô. Cả mặt giường và khăn đều có những dấu vết không thể che được của thời gian, minh chứng rằng chúng đã bị tẩy vô số lần.
Cũng may là Wi-Fi còn đủ khỏe để Laura xem YouTube hoặc Spotify thay vì chứng kiến cái hiện thực trị giá 95 USD trước mắt cô.
Thiết bị điện của căn phòng thì chẳng có gì đáng kể ngoài chiếc quạt treo tường, bóng đèn tuýp và điều hòa trần.
Khách sạn cũng chu đáo khi cung cấp cho khách bàn chải, xà phòng và kem đánh răng mắc vắt vẻo bên trên ổ cắm điện có tuổi đời có lẽ còn hơn cả Laura.
Sau khi xem xét căn phòng, Laura tạm rời đi để kiếm phòng tắm chung. Mỗi tầng của cơ sở lưu trú này đều có phòng tắm, nhưng một vài trong số chúng còn đang ở trạng thái "ngừng phục vụ".
Phòng tắm chung chỉ có bồn tắm đứng, bồn rửa và bồn vệ sinh
Điều gây thất vọng ngay cả ở một khách sạn bình dân chính là tình trạng vệ sinh: Căn phòng có vẻ chưa hề được dọn sạch từ rất lâu rồi. Phòng nhỏ đến mức chỉ vừa đủ cho một người xoay chuyển.
Thùng rác thì được tận dụng từ thùng sơn, và phía trên bồn rửa thì không có gương. Giấy vệ sinh và xà phòng phải tự mang theo, cũng không có máy sấy tay, khăn khô.
Hết hứng thú với khách sạn, Laura bước ra ngoài để khám phá khu vực lân cận.
Nói một cách công bằng, vị trí của Bowery không tệ khi ở gần nhiều nhà hàng bình dân. Ở quanh khu phố có các quán cà phê, tiệm bánh, hàng ăn kiểu Trung Quốc, Thái Lan.
Sau khi quay trở về, Laura bất ngờ được người lễ tân hào phóng đưa cho hẳn một cuộn giấy vệ sinh nguyên vẹn thay vì phần chia khiêm tốn ban đầu.
Quay về phòng, Laura quyết định đi ngủ sớm vì không còn gì khác để làm.
Một điều ngạc nhiên là căn phòng không có tiếng đường phố, xe cộ dù ở một khu vực tấp nập. Có điều, tường mỏng khiến tiếng ho của người ở phòng khác bên kia hành lang dội lại rõ ràng, thêm cả tiếng máy giặt chạy ù ù không ngừng.
Trải nghiệm không mấy dễ chịu và thư giãn nhưng Laura vẫn tự dỗ mình đi ngủ được vì đã trải qua một ngày dài bận rộn.
Kết luận, Laura cho rằng khách sạn này chỉ có ưu điểm duy nhất là giá cả và vị trí.
Mặc dù không trông mong gì nhiều ở một phòng khách sạn loại "xoàng" ở một đô thị như New York, cô vẫn cảm thấy thất vọng và không thấy số tiền bỏ ra xứng đáng. Điểm chê trách lớn nhất là tình trạng vệ sinh.
Những ưu điểm hiếm hoi là có Wi-Fi mạnh, điều hòa nhiệt độ, vị trí tiện đi lại.
Tags