(Thethaovanhoa.vn) - Khi yêu đương người ta sẽ có cảm giác hạnh phúc. Vậy mà em lại chỉ thấy sự cô đơn, đang bao trùm lên cuộc tình của chúng ta.
- Dàn sao Việt chúc mừng báo Thể thao & Văn hóa 35 tuổi
- Aung Thu không gọi, Công Phượng liệu có lặng im?
- U22 Indonesia mất đội trưởng trước trận gặp Việt Nam, nữ Việt Nam đấu 'chung kết' với Thái Lan
Không biết do em quá nhạy cảm, hay vì anh khác trước mà mọi thứ trong tình yêu này làm em thấy lạ lẫm. Vậy mà sao chúng ta vẫn không buông tay nhau, chắc là nuối tiếc cho một cuộc tình dài lâu.
Trước đây, em hạnh phúc trong thứ cảm xúc trọn vẹn của hai đứa. Anh luôn là mẫu đàn ông hoàn hảo với sự quan tâm nhẹ nhàng, và quan trọng nhất là anh luôn lắng nghe em chia sẻ mọi chuyện, rồi cùng em tìm cách giải quyết.
Bây giờ thì sao? Mấy ngày mới có một cuộc gọi, những câu hỏi thăm qua loa mà đến bạn bè bình thường cũng làm được. Buổi hẹn hò của chúng ta thì chỉ có em nói, còn anh chẳng buồn nghe, tay cầm điện thoại với lí do anh bận công việc.
Rồi những giây phút bên nhau, anh không còn âu yếm vuốt ve em như trước, cũng chẳng để ý đến cảm xúc của em thế nào. Chỉ biết lao và như con hổ đói mồi, xong xuôi thì đi ra ngoài hút thuốc, bỏ mặc em bơ vơ trên chiếc giường thiếu hơi ấm vòng tay anh.
Tiếng khóc của em cũng làm anh khó chịu, anh bảo em đừng yếu đuối như vậy, vì điều đó làm anh chán ghét. Em nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, sống như cách anh mong muốn.
Rồi lâu dần em quen không cần sự giúp đỡ của anh nữa, mọi khó khăn đều tự mình vượt qua, anh lại bảo có việc gì chẳng nói với anh, hay là em không còn tin tưởng.
Em mỉm cười chua xót, không biết sống sao cho vừa lòng người, bất đồng ngày càng lớn hơn. Giữa chúng ta hình thành những khoảng lặng, anh không nói và em cũng chẳng hỏi nhiều, tất nhiên em cũng buồn nhưng đâu thể chia sẻ cùng anh.
Chắc anh không hiểu cảm giác lạ lẫm với chính cuộc tình của mình. Nhìn người mình yêu thương càng lúc trở nên xa lạ, tới nỗi không hiểu mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Có mấy người được như em? Có người yêu mà toàn phải tự ra phố một mình, mỗi khi ốm đau chỉ có thể tự chăm sóc, ngay cả khi buồn mà mắt cũng ráo hoảnh nhìn vào khoảng không vô định.
Thế mà em luôn ngồi ngóng chờ có người đến trước cửa nhà em, gọi em xuống và ôm em vào lòng như trước, chiếc hôn ướt sưởi ấm bờ môi lạnh lẽo, mà chất chứa bao tình cảm của anh. Cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Em chẳng muốn nói nhiều về cách anh đối xử với em, hay cái cách anh để em một mình với cuộc tình này. Có phải anh muốn mặc kệ, để nó muốn đến đâu thì đến, với anh việc có hay không đã chẳng còn quan trọng.
Giai điệu của bài hát quen thuộc vang lên: “Em đã sống với nỗi cô đơn trong em dường như quá lâu. Sống với nỗi nghi ngờ giờ đây đã như là một thói quen.”
Bài hát này phải chăng là dành cho riêng em, em thấy mình giống cô gái trong đó, cứ bơ vơ hoang hoải với tình cảm của mình. Ngay cả hoài nghi trong lòng em cũng đang lớn dần lên.
Hay anh có người khác nên muốn kết thúc cuộc tình. Nếu vậy chỉ cần nói một lời, em đâu níu kéo hay ràng buộc. Còn không đừng để em thế này, đừng để cuộc tình của chúng ta chỉ mình em cố gắng.
Cảm giác cô đơn trong chính nơi mình đã từng hạnh phúc, còn khó chịu hơn là anh nói một lời rõ ràng. Dù chuyện gì đã xảy ra, xin anh hãy nhớ về lí do chúng ta đã bắt đầu.
Linh Giang
Tags